Phần 11 và 12 của câu chuyện về nhà thơ 16 vợ ở HN
Phần 11: Người đàn bà kiếm con
Thấy tôi thất tình, rượu chè, bê tha với thơ ca, hò vè, Lương đã lôi tôi về Hải Dương. Một lần nữa, Lương muốn tách tôi khỏi những bạn thơ. Tôi “đầu hàng” Lương bằng cách chuyển về Hải Dương sống. Tuy nhiên, tôi vẫn tương tư Tuyến. Hình ảnh Tuyến không thể dứt khỏi đầu. Tôi càng làm thơ nhiều hơn, điên khùng nhiều hơn. Tôi say rượu, chửi cả chú ruột Lương, đòi đánh cả anh trai Lương, những người đòi cướp mảnh đất do tôi khốn khổ cả năm trời mới lập được. Chửi bới chán, tôi cởi phanh áo đề nghị ai thích thì xông vào giết Đăng Hành. Đăng Hành không chống cự.
Thấy tôi vì tương tư, mà bê tha quá thể, nên Lương tính kiếm cho tôi một cô vợ, để ổn định lại tinh thần cho tôi. Lương đã lên Phụng Công (Văn Giang) gặp vợ chồng Tuấn và Tư. Lương dặn Tuấn là có ai nhỡ nhàng thì giới thiệu cho Hành. Thời gian sau, Tuấn biên thư về nói rằng đã kiếm được một cô, tên là Lễ. Lương đã tìm lên thăm nhà cửa, xem mặt người đàn bà ấy. Lương nói rõ với người đàn bà ấy: “Anh Hành có vợ rồi, rất nhiều vợ, nhưng hiện không sống với bà vợ nào. Anh ấy cần người phụ nữ để hồi tỉnh, tập trung làm ăn”. Lễ không nói gì, mà gật đầu đồng ý.
Theo hẹn, tôi lên nhà Tuấn. Lễ đã ở nhà Tuấn từ sáng, đi chợ, nấu nướng cùng với Tư. Lễ xấu, thô kệch. Tôi ngồi uống rượu với Tuấn. Cô nàng vừa ăn, vừa nhòm tôi. Lễ ghé vào tai Tư thì thầm, nhưng tôi nghe rõ: “Đẹp trai nhỉ”, rồi cười rinh rích. Trong đầu tôi nghĩ cô nàng này bị hâm hấp. Ăn xong, tôi hỏi: “Lương, Tú nói chuyện với anh và em rồi. Ý em thế nào?”. Cô nàng bảo: “Em thích anh lắm. Lần đầu tiên gặp anh, em đã thích anh rồi”. Nói xong, hai má cô nàng đỏ ửng như gái mới lớn. Tôi lạnh cả sống lưng. Lương bắt tôi đến nhà Lễ để tìm hiểu, nhưng tôi từ chối, tính bài chuồn luôn. Mấy hôm sau, bực dọc trong người, tôi phóng xe máy lên gặp vợ chồng Tuấn – Tư:
- Sao chúng mày giới thiệu cho tao đứa vừa dần, vừa dở hơi thế hả?
- Anh đừng hiểu nhầm. Nó không hâm đâu. Nó là đứa chịu khó làm ăn. Tính nó nhà quê, thô kệch, không biết ăn nói thôi. Nó có nhà, có đất, anh lấy nó về làm ăn, thì sẽ tốt cho cả hai. Từng này tuổi rồi, anh kiếm chỗ ổn định đi là vừa.
- Không bao giờ. Tớ không phải món hàng. Tớ sợ chết lắm. Cô ấy có tướng thập sát. Thôi, tha cho tớ nhé.
Quả thực việc cho cô ta một đứa con cũng không phải khó khăn gì với tôi, nhưng nhìn tướng sát phu, tôi hoảng, không giúp được. Vả lại, thời điểm đó tôi cần có một gia đình thực sự. Thời gian sau, vợ chồng Tuấn lại gọi Lương lên. Lương về khoe Tuấn đã tìm được một cô, tên là Ngà, sinh năm 1961. Nhà cô này toàn người gia thế, có địa vị. Ngà ở xã Phụng Công, cùng xã với Tuấn và Lễ.
Gặp Tuấn xong, Lương đã trực tiếp gặp Ngà, nói rõ hoàn cảnh lắm vợ, nhiều con, nhưng vẫn cô đơn một mình của tôi. Nghe xong, Ngà không lăn tăn gì, mà gật đầu luôn. Tôi cùng Lương lại khăn gói quả mướp lên nhà Tuấn. Vợ Tuấn là Tư đi gọi Ngà sang. Ngà không xinh, răng vổ, nhưng to cao, khỏe mạnh, nói chuyện thưa gửi lễ phép, không có tính mắt trước mắt sau, là người đàng hoàng. Nhìn Ngà, tôi chấm điểm ngay. Tôi nói luôn:
- Anh là Hành đây. Còn đây là vợ anh. Nói là vợ, nhưng thực ra anh chỉ lánh nạn ở nhà Lương mà thôi, không thể ở nhà Lương được. Em cũng không ở nhà anh được đâu. Mẹ anh, họ hàng anh luôn tìm cách phá rối. Em có ở đó cũng không yên ổn được. Nếu em đồng ý, thì em cứ tạm thời ở nhà em, anh ở nhà anh. Chúng mình cũng không xa nhau lắm, đi lại như vợ chồng là được.
- Chị Lương cũng nói điều đó với em rồi. Em nghĩ ở đâu cũng chẳng quan trọng. Em đồng ý với phương án của anh.
Hôm sau, theo lời mời, tôi tìm đến nhà Ngà. Ngà có nhà ở trong xóm, nhưng gia đình xây cho một cái quán ở mặt đường, để Ngà bán hoa quả. Ngà bảo rằng, cô đã học hết lớp 12, nhưng học cho có, chứ tiếp thu chậm. Ngà từng có mối tình với một đồng chí công an. Anh này cùng quê. Hai bên gia đình đã dạm ngõ, nhưng sau đó, anh này chuyển công tác vào miền Nam. Ngà đã theo vào tận trong đó, ở với người tình. Tuy nhiên, ở thời gian thì Ngà bỏ ra, hai người chia tay. Lý do là anh này bất lực, không có khả năng tình dục. Ngà lại lãnh cảm, không có ham muốn gì, nên không sống được với nhau. Về quê, buồn chán, ít giao lưu, cứ ru rú trong nhà nên 40 tuổi mà chưa có mảnh tình vắt vai. Gia đình làm cho cái quán, ra mặt đường bán hàng, vừa kiếm ăn, vừa tạo cơ hội để kiếm chồng. Hôm đó, tôi và Ngà trò chuyện ở quán đến nửa đêm. Ngà bảo yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Thế là đêm đó, tôi ngủ lại quán cùng Ngà. Hôm sau, sớm tờ mờ, khi làng xóm chưa dậy, thì tôi chui ra khỏi quán để về.
Mấy hôm sau, tôi xuống Hải Dương gặp Lương, bàn tính với Lương là phải cưới gấp. Ngủ với Ngà mấy lần, mà nàng không có ham muốn gì, cũng không thấy nàng nhắc đến chuyện cưới xin, nên tôi trộm nghĩ nàng chỉ muốn có được đứa con. Xuống nhà Lương, Lương đưa cho tôi lá thư của Ngà. Trong thư, Ngà nói với Lương là rất yêu tôi, gia đình đã đồng ý tuyệt đối. Nếu anh Hành quyết cưới, thì gia đình sẽ làm một ngôi nhà rộng rãi hơn. Cưới xong ở tạm ngôi nhà đó, rồi tính tiếp. Mẹ Ngà cũng hứa, cưới xong sẽ cho mấy trăm mét đất ở chân đê, có thể mở xưởng mộc to đùng.
Ngày cưới, nhà gái tổ chức vô cùng long trọng, mấy chục mâm cỗ. Nhà trai gồm có chú rể Đăng Hành, bà vợ hờ Lương cùng mấy nhà thơ Nguyễn Thành, Nguyễn Chấn, các thợ mộc… Nhà thơ Nguyễn Thành thay mặt nhà trai phát biểu chẳng giống ai: “Chú Hành là trai nhỡ nhàng. Cái đầu bị trúng mảnh bom, sập hầm, nên không còn chuẩn, lại bị sốt rét ác tính nên tính nết thất thường. Gia đình chú ấy lại lục đục. Cưới nhau rồi, hai người sẽ gặp nhiều khó khăn, sóng gió, nên mong gia đình thông cảm…”. Sau này tôi hỏi: “Sao ông phát biểu buồn cười thế?”, thì ông Thành bảo: “Tao sợ mày lại lừa đảo, bỏ nó, nên phát biểu thế cho chắc ăn, chứ gia đình họ tìm giết tao à?”. Một vị cấp tướng trong quân đội bên nhà Ngà cũng thay mặt cả họ phát biểu ý kiến: “Không chỉ cháu tôi thua thằng Hành, mà cả họ nhà tôi đều chịu thua thằng Hành. Nói đùa vậy thôi, chứ hai bên đều thông cảm cho hai đứa. Nó thương cái Ngà thì chịu khó làm ăn, xây dựng hạnh phúc”.
Cưới xong, tôi không xuống nhà Lương nữa. Tôi về Khoan Tế ở. Cứ vài hôm ở nhà, vài hôm ở nhà vợ mới. Thời gian ngắn sau thì Ngà mang bầu và sinh một cô con gái kháu khỉnh, ai cũng bảo giống bố như đúc. Tôi dựng lại xưởng mộc tại nhà mình, quyết tu chí làm ăn. Tuy nhiên, xưởng mộc không có khách, vì tôi đã bị mất uy tín. Ngà động viên nhiều lần, nên tôi chuyển xưởng mộc về nhà vợ ở Văn Giang.
Tuy nhiên, từ ngày Ngà có con, thì thái độ mọi người trong nhà đổi khác. Không ai thích tôi chuyển về ở với Ngà. Bà mẹ vợ tỏ rõ thái độ lạnh nhạt, thường nói xỏ nói xiên. Tuấn là người động viên tôi nhiều nhất, giúp đỡ dựng xưởng để làm ăn. Khi tôi hạ mấy cây hồng xiêm và cây khế, để dựng lán làm mộc, bà đã sang chửi rủa thậm tệ. Tôi không nói gì, bà càng chửi to. Tôi sang nhà Tuấn trách mặt bà mẹ vợ. Ngà theo sang bảo:
- Anh thông cảm, mẹ em không đồng ý cho anh về, cũng không đồng ý cho anh làm mộc ở đây. Em rất yêu anh, mong anh về ở với mẹ con, để có vợ có chồng, con có cha, nhưng mẹ như vậy… Khi nào mẹ mất thì anh hãy về đây.
- Tuấn chứng kiến đấy nhé. Bao giờ mẹ nó chết thì tớ về nhé! – Tôi nói như vậy.
Ngay hôm sau, tôi chuyển xưởng mộc về lại nhà mình, làm ăn lìu tìu, đủ sống. Tôi không gặp lại Ngà, cũng không gặp lại những người trong gia đình ấy nữa. Thời gian sau, bà mẹ vợ tìm xuống làm lành, nhưng tôi quyết tâm không quay lại. Sau này, tôi mới hiểu, khi về đó, làng xóm, họ hàng, anh em dèm pha, rằng: “Thằng đó nó về đây tính chuyện cướp đất, cướp nhà, chứ làm mộc gì nó. Nhà cửa nó có nó không ở, nó về nhà vợ thì phải có mục đích”. Những lời dèm pha đó từng ngày đến tai những người trong gia đình, khiến họ tin là thật. Khi tôi chuyển xưởng mộc về, không thèm qua lại nữa, tuyệt giao, thì họ mới hiểu tôi không có tính tham lam như họ nghĩ. Thực ra, tôi cũng có thể quay lại, nhưng tôi biết rằng, Ngà cũng không có tình yêu, không có cảm xúc gì cả. Sống với nhau mấy năm, nhưng Ngà không có ham muốn gối chăn. Mục đích của Ngà chỉ là kiếm một đứa con mà thôi. Có được con rồi, Ngà trở nên lạnh nhạt hơn, không cần thiết gì gã nhà thơ lêu lổng như tôi nữa.
(Còn nữa)
Bài 12: Cô bạn ăn vạ
Năm 1997, sau khi thất trận cuộc tình với Ngà, tôi chuyển xưởng mộc về nhà ở làng Khoan Tế (Gia Lâm, Hà Nội), làm ăn đì đẹt. Thấy tôi tu chí, nên khách hàng lại tìm đến. Tôi phải đi tìm thêm phó nhỏ, đào tạo nghề miễn phí cốt để có thợ giúp việc. Công việc mỗi ngày một nhiều, có đồng ra đồng vào. Khi đó, mong muốn kiếm một cô vợ bắt đầu nguội dần. Bao nhiêu cuộc tình đã qua, cả chục lần lấy vợ thất bại khiến tôi chán nản. Đời tôi trái khoáy hơn cả anh hề trên sân khấu cuộc đời. Người đời mỏi miệng chửi tôi là cái thằng háu gái, nhẫn tâm lừa đảo đàn bà nhẹ dạ cả tin. Mẹ tôi cũng chửi tôi như vậy. Nhưng lắm lúc ngồi ngẫm, mới nhận ra toàn bị đàn bà lừa. Trong số chục bà vợ mà tôi đã hỏi cưới, có mâm cỗ, cơi trầu đàng hoàng, thì có đến ba phần tư trong số đó đến với tôi chỉ với mục đích kiếm đứa con. Có bà thì vừa muốn kiếm con, vừa muốn có sung sướng hạnh phúc, khoái cảm tình dục. Tôi giúp họ vô tư, không đòi hỏi, không ràng buộc. Nhưng buồn thay, những người đàn bà mà tôi muốn gắn bó trọn đời, tôi yêu thực sự, thì cứ thế rời bỏ tôi, không sao níu kéo được.
Để quên chuyện kiếm vợ, thời điểm này tôi vùi đầu vào làm thơ, lôi những bài thơ đã làm ra sửa. Tôi được các cụ trong làng trịnh trọng mời vào câu lạc bộ thơ của làng Đa Tốn. Tôi bị toàn bộ hội viên thơ ca của làng ghét vì tội chê thơ của các cụ làm thơ kiểu phong trào, cổ động. Các “nhà thơ lớn” chê thơ của tôi bậy bạ, sexy, không có tư tưởng. Tôi bị khai trừ khỏi hội thơ làng. Làm thành viên câu lạc bộ thơ làng chẳng xong, hội trung ương thì chẳng vào được, tức mình, Nguyễn Đăng Hành tự lập cho mình một câu lạc bộ, trụ sở đặt tại ngôi nhà cấp 4 dột nát, giữa vườn hoang, có tên là “Độc thi nhất quán”. Cả câu lạc bộ chỉ có mỗi gã thợ mộc làm thơ tên Nguyễn Đăng Hành. Tôi nghĩ ra tới 4 bút danh gồm Lãn Tử, Kinh Thi, Đăng Lam, Tú Huyết. Tiêu chí của hội là… không tuyển thêm hội viên nào. Hàng tuần, hàng tháng, ông chủ “Độc thi nhất quán” cưỡi xe đi giao lưu với hội thơ ở các tỉnh xung quanh, các nhà thơ trong vùng. Không có vợ thì đã có thơ làm bạn…
Thế nhưng, giường như ông trời vẫn bắt tôi phải thực hiện cái nhiệm vụ, mà lắm lúc tôi nói vui với các bà vợ là “trồng cây, gieo hạt”. Hôm đó, tôi phóng xe “ba bét nhè” sang phố Thuốc Bắc lấy véc-ni về cho xưởng mộc, đang lúi húi chọn hàng thì giọng một người đàn bà vang lên sau lưng:
- Ơ, anh Hành à? Nhà anh đây à?
- Nhà tao ở Gia Lâm cơ. Mày là đứa nào? – Tính tôi vẫn bỗ bã như vậy.
- Em Vấn ở Ba Vì đây mà. Ngày xưa tán tỉnh em suốt, thế mà giờ đã quên.
- Mày cứ nói linh tinh. Đéo ai thèm tán tỉnh cái ngữ như mày. Chồng con thế nào rồi?
- Anh cứ trêu em. Đã có chồng đâu mà có con.
- Bốc phét! Ngày xưa bọn tao đến nhà mày tán tỉnh ông già mày còn đuổi vợi đàn ông đi mà. Mày chả đắt như tôm tươi, đếch ai tin mày không chồng.
- Không. Em thì xấu gái, mà bố em lại hay ba hoa nên mới khổ thế đấy. Mấy lần sắp cưới, nhưng toàn bị chúng nó bỏ. Rốt cục toàn lại bố em dở dở ương ương anh ạ.
Dù chẳng có cảm xúc trai gái gì với Vấn, nhưng là bạn cũ bao năm gặp lại, nên tôi nhiệt tình mời Vấn về thăm túp lều thơ của mình. Vấn nhảy tót lên chiếc “ba bét nhè”, ngồi sau tình tứ ôm eo tôi. Tôi yêu cầu phó nhỏ ngừng làm việc và tuyên bố dõng dạc: “Nói cho chúng mày biết, đây là người yêu cũ của tao. Chúng tao xa nhau 20 năm, giờ mới gặp lại. Nay không học hành gì cả. Biến!”.
Tôi gặp Vấn từ 20 năm trước, hồi còn học ở trường quản lý xí nghiệp 2 trên Ba Vì, khi tôi mới ở miền Nam ra. Ngày đó, tôi vẫn là người của quân đội. Cạnh trường có một gia đình mà thi thoảng tôi và đám bạn học vào chơi. Lý do đám thanh niên chúng tôi hay qua lại nhà đó vì có cô gái tên Vấn. Vấn không xinh nổi bật, nhưng duyên dáng, điệu bộ, đôi mắt đa tình như muốn thôi miên đàn ông. Tuy nhiên, ông bố Vấn cứ nghĩ con gái mình cao giá, nên ai vào tán tỉnh ông cũng chê bai, xỏ xiên. Đám con trai đến tán tỉnh, ông hay lườm nguýt, hỏi han kỹ về gia cảnh. Anh nào nhà nghèo, địa vị kém là ông nói ra nó vào rất khó nghe, thậm chí đuổi thẳng cổ. Sau Vấn đi bộ đội mấy năm liền. Xuất ngũ thì ghi tên vào “đại sư đoàn” quá lứa nhỡ thì.
Vấn ra chợ mua đồ ăn, mồi nhắm. Vấn nấu nướng. Chúng tôi ăn uống vui vẻ, cười nói vang cả khu vườn. Tôi kể chuyện về Ngà, cô vợ mới nhất vừa chia tay của tôi. Tôi kể cả chục mối tình thất bại. Giờ lại trở về căn nhà rách, làm mộc và làm thơ, chờ cho hết cuộc đời. Vấn tỏ vẻ thông cảm, xót xa cho hoàn cảnh của tôi. Vấn chủ ngồi sát vào tôi, nhìn tôi với ánh mắt mời gọi. Dục tình hai đứa lên cao, thế là chúng tôi quên hết trời đất. Căn nhà giữa vườn hoang chỉ có tiếng chim kêu và tiếng thở gấp gáp của những kẻ khát tình.
Tôi cứ tưởng Vấn ngủ với tôi một cách vô tư, theo tiếng gọi của dục tình, nhưng hóa ra Vấn cũng có mục đích. Quan hệ xong thì Vấn khóc hu hu, nước mắt rơi lã chã. Vấn ăn vạ, bắt tôi phải tỏ tình đàng hoàng. Vấn bảo:
- Em nhỡ nhàng thì rõ rồi. Anh thương lấy em. Nhỡ em đẻ thì sao? Thương em thì thương cho chót. Hôm nào anh lên nhà em, có câu chuyện, để em đỡ xấu hổ.
- Được rồi. Thằng Hành này chỉ là thằng thợ mộc, thằng nhà thơ đểu, nhưng cũng không phải loại Mã Giám Sinh đâu. Đã ngủ với mày rồi thì nhất định là phải có trách nhiệm, không phủi đít bỏ đi đâu mà sợ.
- Anh còn nhớ nhà em không? Đến Tây Đằng, rẽ trái vào cái chỗ nhà máy…
- Tao lạ đếch gì. Tao vẫn nhớ nhà mày. Cứ về đi, tao sẽ lên.
Tuy nhiên, thời điểm đó lắm việc, lắm thợ, tôi chưa sắp xếp được thời gian lên thăm Vấn. Độ tháng sau, sốt ruột quá, nên Vấn tìm về nhà tôi. Sau lần đó, cứ vài hôm Vấn lại tìm về. Vấn khóc lóc nói thật tâm sự, là muốn có được một đứa con theo cách chính danh. Giờ không ai giúp được ngoài tôi. Sau khi Vấn về thăm tôi đến 5-6 lần, tôi cảm thấy mình phải có nghĩa vụ với Vấn, tôi sắp xếp thời gian lên nhà Vấn chơi. Không ngờ đã 20 năm rồi mà ông bố Vấn vẫn nhận ra tôi. Tính ông vẫn ba hoa, chí Phèo như ngày xưa. Ông uống rượu nhiều hơn. Lơ mơ rượu, ông bảo:
- Tao xấu hổ vì nó. Nó thành gái ế, nó làm xấu mặt tao. Mày thích thì mang nó về luôn đi.
- Báo cáo ông. Tình hình em nó thì nhỡ nhàng, mà con thì cũng rắc rối như bè rau muống. Vấn nó cũng về thăm con vài lần, nên biết rõ gia cảnh của con rồi. Nếu ông đồng ý thì con làm cơi trầu, đi lại coi như vợ chồng, chứ con có con rồi, nhiều con là đằng khác, mà vợ chưa bỏ được, thì không biết phải làm thế nào. Vả lại, tính con điên khùng lắm, chả biết Vấn có sống được với con không.
- Được. Thì cứ như vậy đi. Tao đồng ý. Nhưng phải nghiêm chỉnh. Mày cứ chuẩn bị lễ đi, chỉ cần trầu cau là được. Bố chết, mẹ không đồng ý, thì cha, chú, thím lên là được, chứ tao không nói chuyện trẻ ranh với mày. Muốn ong bướm thì đi chỗ khác. Tao già rồi, không cần gì cả. Sau này tao chết, mày cứ lên đây mà ở. Đất rộng, nhà có, tha hồ mà làm ăn, sống nghiêm chỉnh.
Như dự định, tôi xách vali, quần áo, chè thuốc, cùng mấy ông bạn thợ mộc, bạn thơ bắt ô tô từ bến xe Kim Mã lên Ba Vì từ hôm trước. Trong họ nhà tôi có mỗi ông chú đi. Mọi người đều phản đối, không ai chịu đi. Bố Vấn khẩn trương mời hàng xóm, sắp cỗ, bắc rạp suốt đêm. Hôm sau họ hàng ăn cỗ linh đình, hoành tráng như thể gái tơ cưới chồng. Cưới xong, tôi ở lại nhà bố vợ vài hôm. Cứ vài hôm tôi về Hà Nội trông nom xưởng mộc, làm việc, chỉ đạo thợ. Vài hôm lại lên ở với Vấn. Vài tháng sau thì Vấn mang bầu, sinh cậu con trai kháu khỉnh.
Tính nết ông bố vợ của tôi vẫn chí Phèo như ngày xưa. Lúc tỉnh táo thì ông tìm cách vòi tiền con rể, uống mấy chén rượu là chửi bới bạt mạng. Tôi lên ở với Vấn thì không được, mà Vấn thì cũng không về với tôi, vì còn bố già ở đó. Vả lại, Vấn có về nhà tôi thì cũng chả ở được với bà mẹ, với họ hàng nhà tôi. Vấn cũng lạnh nhạt dần, chẳng mong nhớ gì tôi nữa. Niềm mong ước có một đứa con của Vấn đã toại nguyện. Tôi cũng không gặp lại cô vợ này lần nào nữa.
(Còn nữa)
Phạm Dương Ngọc ghi chép theo lời kể của Nguyễn Đăng Hành
「trịnh tú trung và vợ」的推薦目錄:
- 關於trịnh tú trung và vợ 在 Phạm Dương Ngọc Vlog Facebook 的最佳解答
- 關於trịnh tú trung và vợ 在 Le Hoang Diep Thao Facebook 的最佳解答
- 關於trịnh tú trung và vợ 在 Phạm Dương Ngọc Vlog Facebook 的最讚貼文
- 關於trịnh tú trung và vợ 在 Tiểu sử TRỊNH TÚ TRUNG || Từ cậu bé chào đời ngoài ý ... 的評價
- 關於trịnh tú trung và vợ 在 Jacelyn Tay - Trịnh Tú Trân - Facebook 的評價
trịnh tú trung và vợ 在 Le Hoang Diep Thao Facebook 的最佳解答
Trịnh Ty là ai?
Người vừa ký với chức danh Chủ tịch Công đoàn Trung Nguyên trong một thông báo chống lại cô Thảo đăng công khai trên website công ty là bạn học thời niên thiếu của Vũ . Trước khi về làm cho Trung Nguyên, Trịnh Ty mới học xong lớp 9 thì lấy vợ và chạy xe ôm ở Sài Gòn.
Đến năm 1997 Trịnh Ty về để đi cùng Vũ mở đường cho Trung Nguyên ra Long Xuyên, sau 8 tháng thì Trung Nguyên phá sản. Vũ Thảo đưa cả gia đình cậu ta đi cùng, nên khi khó khăn thì mấy gia đình cùng ở chung một nhà. Thuở cơ hàn thì cơm cháo có nhau, vậy mà giờ đây Trịnh Ty biết rất rõ Vũ bị bệnh, nhưng vì điều gì khiến cậu ta biến chất? Hãm hại gia đình bạn để hòng cướp cả Trung Nguyên.
Bao năm khó khăn vợ chồng Trịnh Ty ở nhờ nhà với anh chị. Thấy vậy vợ chồng Vũ Thảo cũng đã giúp đỡ mua dc nhà riêng cho gia đình cậu ta ở khu Trung Sơn và còn cấp cả xe hơi đầy đủ. Bây giờ khi mà có căn nhà để ở, nhà cho thuê, rồi nhà nghỉ mát, xe cộ đủ các loại xe Porches, Prado... con cái cũng được cho đi học nước ngoài thì lòng tham trở nên vô đáy, hãm hại lại chính người 1 thời đã cưu mang mình!😬😬😬
Trịnh Ty làm Trưởng phòng R&D, rồi lên chức Giám đốc R&D và Chủ tịch Công đoàn, cậu ta biết rất rõ anh Vũ bệnh và có về quê Vũ ở Đà Nẵng để nói với các cô chú bác ngoài đó là Vũ bệnh rồi, cần giúp đỡ. Thế mà sau 3-4 năm nay thì lại là người cùng một nhóm với Huỳnh Vạn Cẩm Tú và Nguyễn Văn Đông để thao túng quyền điều hành Trung Nguyên.
Năm 2017 Trịnh Ty và 3 người nữa gửi Đơn khởi kiện cô Thảo ở Tòa án TP.HCM, nhưng bị Tòa bác bỏ vì không có chứng cứ. Nay thì công khai lên website của Trung Nguyên để thông báo chống lại chủ của mình. Chẳng còn nhớ ân nghĩa ngày xưa, không còn tình nghĩa gì nữa rồi.
Chủ tịch Công đoàn ở một công ty tư nhân có quyền hành như thế nào mà có thể tố cáo ngay chủ sở hữu?
Trước đây tôi cũng từng làm chung với Trịnh Ty và cũng đã từng làm bạn với cậu ta. Tôi thấy cậu ta tính tình cũng hiền lành, chất phác... đến hôm nay tôi và nhiều anh em đã từng làm TN chung với cậu ta thật sự rất ngỡ ngàng về sự trở mặt này... vì đâu nên nỗi ngày nay vì tiền vì bạc mà anh ta lại thay đổi như thế này?! Haizzz
Cũng mong anh Trịnh Ty đọc được những lời này và suy ngẫm lại những hành động của mình. Hạn chế làm những chuyện thất đức cho đời sau 🙏🙏🙏
Vài lời nhắn nhủ anh Trịnh Ty: anh có được như hôm nay cũng là may mắn cho anh và gdinh anh rồi anh à.
Chuyện gia đình người ta ly tan là nỗi đau lớn của gia đình họ rồi. Chúng ta đều là người ngoài cuộc, không nên vì tư lợi riêng mà phát ngôn bậy bạ, “đổ dầu vào lửa” cho gia đình ngta nữa anh à.
Cuộc sống là vô thường, tiền bạc là phù du. Phàm làm người, chúng ta nên Tu Thân Tích Đức để bầy con về sau này anh nhé.
trịnh tú trung và vợ 在 Phạm Dương Ngọc Vlog Facebook 的最讚貼文
Tôi đã gặp lương y trị tai biến như thế nào?
Là nhà báo hay đi rừng, khám phá các loại dược liệu quý, nên mỗi khi tiếp xúc với thầy lang giỏi, cây thuốc quý, tôi đều rất quan tâm, để ý. Tiếp xúc sâu sát, đi thực địa núi rừng, cho tôi nhiều kinh nghiệm quý.
Có rất nhiều thầy lang mà tôi gặp, họ vốn sống trong rừng, trên núi, nhưng rất giỏi. Họ chế biến thảo dược âm thầm, nhưng tiếng tăm vang khắp nước, thậm chí cả nước ngoài. Bởi, thảo dược của họ tốt, nên người nọ mách người kia, cứ thế mà vang xa.
Khi viết về họ, cùng những thảo dược đặc biệt, thực sự có ý nghĩa, vì kết nối để người bệnh biết đến. Cây thuốc trong rừng được đánh thức, được khai thác bền vững, bảo tồn tốt hơn.
Lần gặp bà Nguyễn Quý Thanh người làm sống lại những thảo dược bí ẩn, có ý nghĩa với những người bệnh tai biến, đột quỵ, là lần khá đặc biệt và ý nghĩa.
Hôm đó, tôi đi cùng một số doanh nhân và nhà thực vật giỏi, lên xem mảnh đất khá cao, gần 1.000m so với mặt nước biển, ở cạnh Vườn quốc gia Ba Bể (Bắc Kạn), để lập dự án trồng thảo dược. Lúc về, đến thành phố Thái Nguyên, đã 8 giờ tối, một nhà nghiên cứu dược liệu bảo: “Ở Thái Nguyên có một bà nhìn tướng rất nông dân, nhưng sở hữu những cây thuốc rất tốt cho tai biến và tim mạch. Thảo dược nhưng hiệu quả đến bất ngờ luôn”.
Anh Nguyễn Văn Dương, TGĐ Công ty An Phát bảo: “Nhà bố mẹ đẻ tôi ở Thái Nguyên, cách nhà bà ấy mấy cây số. Thấy bố mẹ tôi và cụm dân cư nhiều người bị tai biến, tim mạch dùng thảo dược của bà ấy tốt lắm. Nhưng cũng chỉ nghe tên, chứ chưa gặp. Nếu biết được cây thuốc, bà ấy hợp tác cùng, thì trồng và bảo tồn được sẽ rất tốt. Dân ta không phải dùng thuốc an cung ngưu hoàng hoàn của Trung Quốc nữa, vừa tốn tiền mà không biết hiệu quả, thật giả ra sao”.
Thế là, anh Nguyễn Văn Dương điện cho bố đẻ lấy địa chỉ, rồi chúng tôi cứ lần lục loanh quanh các ngõ ngách hỏi nhà bà Nguyễn Quý Thanh.
Tìm mãi, đến 9 giờ tối, thì mới thấy ngôi nhà lúp xúp, lợp tôn, nhưng khá rộng ở ngõ sâu. Gõ cửa thì thấy người đàn bà trông đúng tướng nông dân ra mở cửa. Bà bảo: “Cả ngày hôm nay, cứ bồn chồn đi ra đi vào. Tối nằm chẳng ngủ được. Trong đầu cứ loáng thoáng với suy nghĩ hôm nay có khách đặc biệt. Ai dè, đúng là có khách đến muộn”.
Trong nhà bà Thanh nồng nặc mùi thảo dược. Dưới bếp các lò đun vẫn đỏ lửa. Bà kể về cuộc đời bà, được truyền lại bí quyết sử dụng thảo dược từ tổ tiên nhiều đời, là thái y triều Lê, nhiều đoạn mang màu sắc huyền bí. Những câu chuyện bài thuốc, cây thuốc có màu sắc huyền bí tôi nghe nhiều, nên chỉ nghe cho vui.
Bẵng đi một năm, tôi không gặp, không liên lạc, không trao đổi với bà Thanh, vì không thấy có việc gì phải gặp. Rồi một ngày, mẹ của anh bạn tôi bị đột quỵ. Bà là vợ của một giáo sư, thầy thuốc nhân dân, lại chuyên phẫu thuật tim mạch. Bà đột quỵ lần thứ 2. Đến bệnh viện, ngay cả chồng bà, đều xác định khó qua. Tôi chợt nhớ đến bà Nguyễn Quý Thanh, với những thảo dược gia truyền từ thời Lê. Liền lục số điện thoại, mua một lọ cao lỏng đen thẫm, đem cho anh bạn, cho mẹ uống thử qua ống xông.
Câu chuyện có thể may mắn, nhưng thực sự khó tin. Dùng mỗi lọ cao lỏng thảo dược, có vài hôm, bà mẹ anh bạn này tỉnh lại, rút ống xông thức ăn và rút cả ống thở. Uống thêm vài lọ thì bà ngồi dậy, đi lại được, nói giọng méo mó, nhưng còn minh mẫn hơn trước lúc bị đột quỵ lần hai.
Quá ngạc nhiên, nên tôi lên Thái Nguyên, tìm gặp lại bà Nguyễn Quý Thanh.
Ban ngày lên gặp, mới thấy, bà Thanh không phải hạng xoàng. Bà đang họp với cả chục lương y giỏi, thậm chí cả bác sĩ tây y, có cả giáo sư, tiến sĩ nữa. Hóa ra, bà Thanh là giám đốc Trung tâm phát triển y học cổ truyền Việt Thanh. Những cây cỏ của bà có hiệu quả cao với tai biến, tim mạch, nên nhiều bác sĩ muốn tìm hiểu, nghiên cứu. Bà tập hợp những bác sĩ ưu tú, lập ra trung tâm nghiên cứu các dược liệu quý, và hoàn thiện hơn phương thức hỗ trợ cho người có nguy cơ, và đã tai biến, đột quỵ và mắc các bệnh tim mạch, của tổ tiên để lại. Các phương pháp chế biến thảo dược được nghiên cứu kỹ, để giữ được hoạt chất và dễ sử dụng nhất.
Tôi kể lại chuyện kỳ diệu liên quan đến mẹ của bạn, là vợ của một bác sĩ cực giỏi, vừa được cứu khỏi tai biến, bà Nguyễn Quý Thanh chẳng hề quan tâm lắm. Bà bảo, những người như thế, bà không nhớ hết được, bởi con số phải đến cả ngàn. Nghe “chuyên gia nông dân” này nói vậy, tôi thực sự khá sốc, nhưng khó tin.
Suốt một năm trời, cứ có điều kiện, hay dịp nào liên quan, tôi lại tìm hiểu về những cây cỏ khắc tinh với bệnh tai biến của bà Thanh. Trong cuốn sổ ghi chép dày cộp bệnh nhân dùng thảo dược đã được bào chế thành cao lỏng, tôi khoanh tròn và ghé thăm họ mỗi khi có dịp đi công tác tiện đường. Và rồi, suốt một năm trời, tôi đi hết từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, khi nhiều bệnh nhân coi người đàn bà này như người sinh ra họ lần thứ hai.
Ấn tượng nhất có lẽ là lão nông Nông Viết Chương. Ông Chương ở xóm Phúc Lộc (xã Cao Ngạn, TP. Thái Nguyên). Ấn tượng ở chỗ, gia đình đã chuẩn bị làm tang, đã đặt mua quan tài và được họ mang đến, cũng đã xem bói chọn giờ đẹp để rút ống thở, nhưng lại được bà Thanh cứu sống. Đây thực sự là câu chuyện “cướp mạng sống từ tay tử thần”.
Bà Nguyễn Thị Tình, vợ ông Chương, nói chuyện với tôi, cứ rơm rớm nước mắt: “Cô Nguyễn Quý Thanh đúng là Bồ Tát. Cô ấy là người sinh ra chồng tôi lần thứ 2”.
Hôm đó, ông Chương lên giường nằm, rồi đột quỵ luôn, chân tay co quắp, cơ thể co giật, miệng phì bọt. Đưa lên BV đa khoa Thái Nguyên, bác sĩ bảo tai biến nặng, máu đầy trong não, 99% là chết. Bác sĩ Thái Nguyên gọi điện trao đổi xuống BV Việt Đức, thì các chuyên gia cũng xác định chỉ có cơ may 1% sống, nhưng là sống thực vật.
Không còn cách nào khác, gia đình đưa ông Chương về nhà bằng xe cấp cứu, với ống thở ôxi kèm theo. Cô y tá và lái xe gửi lại 1 phong bì đứng tên bệnh viện, coi như tiền phúng.
Họ hàng đã kéo về đông đủ, hàng xóm ngồi kín sân. Rạp đã dựng. Người được phân công đi mua quan tài, người đi đặt kèn trống, mua vải liệm, khăn tang. Ông thông gia bấm giờ, bảo 5 giờ chiều là giờ đẹp, sẽ rút ống thở để ông Chương đi nhẹ nhàng.
Đúng “giờ đẹp”, mọi người chuẩn bị tháo ống thở, thì cô con gái dẫn bà Thanh mang lọ thảo dược đến. Bà pha 1 thìa cao lỏng với 1 thìa nước, rồi đổ vào miệng ông Chương. Bà dặn mọi người, cứ 2 tiếng thì đổ dịch cao vào miệng ông Chương một lần, đến 5 giờ sáng mà còn sống thì gọi bà để thông báo kết quả.
Lúc chiều, mắt ông Chương trợn ngược, nhưng lúc 9 giờ đêm thì mắt nhắm lại, tay cử động được, không co quắp nữa. 11 giờ đêm thì ông tự nhấc tay đặt lên bụng. 1 giờ sáng thì co được chân. Đến 4h30 phút sáng thì ông mở mắt nhìn lên mái nhà. 5 giờ sáng, bỗng nhiên ông Chương bật dậy, ngồi chồm hỗm trên giường, mặt mũi ngáo ngơ. Nhiều người sợ quá, tưởng ma nhập xác liền bỏ chạy. Một lúc sau, nghe tiếng ông Chương gọi, mọi người mới dám mò lại.
24 ngày sau, kể từ hôm bị tai biến, thì ông Chương lững thững tập đi. Một tháng sau thì làm được việc nhà. 5 tháng sau thì thể lực đã trở lại bình thường, trí não hoàn toàn sáng suốt. Ông Chương đã ra đồng cày cuốc như mọi người, không có dấu hiệu gì của tai biến. Điều kỳ lạ nữa, là khi uống lọ cao lỏng có tên An cung trúc hoàn, mấy chục khối u da mọc rải rác khắp người ông như những quả sung cứ tự dưng vỡ ra, toàn mủ trắng. Ông Chương vén áo, quần cho tôi xem nhiều vết lõm ở bề mặt da, dấu vết của những khối u đã bị vỡ.
Còn vô vàn những trường hợp đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết như ông Nông Viết Chương, được lọ cao lỏng An cung trúc hoàn “cướp” lại từ “bàn tay tử thần”. Đây là điều kỳ diệu và cực kỳ khó tin.
Ở Hà Nội, có cả trăm trường hợp hồi phục kỳ diệu nhờ những cây cỏ của bà Nguyễn Quý Thanh. Điển hình và đáng kinh ngạc nhất là trường hợp cụ ông là cán bộ cao cấp, bị tai biến lần thứ 4, mà cả bác sĩ ở Mỹ cũng bó tay rồi, vẫn được cứu sống. Đó là ông Trịnh Thúc Nghi, trú ở phố Thanh Nhàn (Hai Bà Trưng, Hà Nội).
Ông Trịnh Thúc Nghi là cán bộ cao cấp của Liên hiệp Khoa học kỹ thuật Việt Nam. Ông bị tai biến khi đang ngồi làm việc trong văn phòng. Người nhà phát hiện kịp thời, đưa ông vào Bệnh viện Hữu nghị Việt – Xô. Sau khi cấp cứu, bác sỹ lắp thêm thiết bị vào mạch vành để máu chảy thông suốt.
Khi sức khỏe tạm ổn, thì ông tiếp tục bị đột quỵ lần thứ 2 vì huyết áp tăng đột ngột. Lần nằm viện thứ 2, ông Nghi mới biết mình mắc thêm bệnh đái tháo đường, tiền liệt tuyến. Nhà khá giả, nên ông điều trị rất tích cực. Thế nhưng, chỉ thời gian ngắn sau, lại bị tai biến lần thứ 3. Lần tai biến này, cơ thể phía bên trái bại liệt dần. Kiểm tra, các bác sĩ phát hiện ông bị thiếu máu lên não trái, chính vì thế, hệ thần kinh bị ảnh hưởng nặng nề.
Trong quá trình tập luyện hồi chức năng, ông lại tiếp tục bị tai biến lần thứ 4. Lần này thì liệt não phải. Lúc đó, cả cơ thể của ông chỉ còn mỗi chân phải là cử động được.
Còn nước còn tát, người con trai cũng là cán bộ cao cấp, đưa bố sang Mỹ để mổ. Các bác sĩ đã tiến hành mổ, nhưng khâu lại lập tức, vì các mạch máu bị đông. Về lại Việt Nam, các bác sĩ cũng từ chối phẫu thuật sau khi làm các xét nghiệm.
Người con trai liền gọi cho bà Nguyễn Quý Thanh. Lúc bà Thanh đến, thì ông Nghi đã gần như người bỏ đi. Bà Thanh cho ông Nghi sử dụng thảo dược gia truyền. Tình trạng của ông Nghi biến chuyển nhanh theo hướng tích cực. Chỉ 2 tháng sau, ông Nghi đã có thể đi lại dễ dàng, tự ăn uống, giọng nói cải thiện rõ, không còn méo mó như trước nữa. Ông Nghi đến bệnh viện khám lại, ai cũng ngạc nhiên khi ông… còn sống.
Nhiều năm nay, ông Nghi lại cảm thấy mình hừng hực khí thế như thời trai trẻ. Ông mắc rất nhiều bệnh, nhưng thảo dược gần như không có tác dụng phụ, nên dùng nhiều cũng không ảnh hưởng gì, hỗ trợ bệnh rất tốt. Lọ thảo dược An cung trúc hoàn của bà Nguyễn Quý Thanh giúp làm sạch máu, lưu thông máu, làm dai thành mạch, nên nó có khá nhiều hiệu quả với các chức năng tim mạch. Chính vì thế, sức khỏe ông Nghi được đảm bảo, nhiều bệnh khác cũng vì thế mà thuyên giảm theo.
Gặp gỡ những bệnh nhân dùng An cung trúc hoàn của bà Thanh, tôi nhận thấy, thảo dược có hiệu quả rất tốt với phòng bệnh, hỗ trợ với bệnh tai biến, đột quỵ, sau khi được cấp cứu bởi bệnh viện, giữ được tính mạng qua cơn nguy kịch. Điều đặc biệt, nếu sử dụng đều đặn, sẽ giúp tránh được đột quỵ tiếp. Những người đã bị đột quỵ, não và hệ thống tim mạch đều đã tổn thương, nên rất dễ bị đột quỵ tiếp, do đó phòng ngừa đột quỵ lần tiếp theo lại là việc rất quan trọng.
Trong quá trình tìm hiểu, gặp gỡ cả trăm trường hợp sử dụng cây cỏ bào chế thành An cung trúc hoàn của bà Thanh cũng như Trung tâm phát triển y học cổ truyền Việt Thanh, tôi nhận thấy việc phòng ngừa đột quỵ tiếp là rất quan trọng. Điển hình cho câu chuyện này, là trường hợp bà Dương Thị Hoài, trú ở xóm 1, xã Cộng Hiền, huyện Vĩnh Bảo, TP. Hải Phòng.
Vừa tết xong, cuối tháng 2/2017, đang nhổ cỏ ở ruộng, thì đột nhiên chóng mặt, rồi bà Hoài không biết gì nữa. Bà bị đột quỵ và ngã lăn ra ruộng. Bản thân bà Hoài bị huyết áp cao lâu năm, cũng phòng ngừa cẩn thận, nhưng vẫn bị.
Bác sĩ bệnh viện huyện soi mắt, thấy nặng quá, chuyển xuống bệnh viện thành phố, rồi chuyển ngay đi Hà Nội. Các bác sĩ ở Bệnh viện Bạch Mai xác định nguy kịch, chỉ có vài phần trăm khả năng sống. Thế nhưng, bà Hoài sống sót được đến ngày thứ 5. Lúc này, bác sĩ nói với ông Khánh chồng bà rằng, khả năng sống là cao, nhưng sẽ sống thực vật.
Nằm Bệnh viện Bạch Mai 25 ngày, bà Hoài đã giữ được tính mạng, nhưng bà sống thực vật, không biết gì. Bà ăn uống, tiếp thuốc qua đường xông. Mỗi ngày điều trị ở bệnh viện, mất 5 triệu đồng, mà tình trạng của bà vẫn vậy, nên bác sĩ khuyên nên đưa bà về nhà chăm sóc. Gia đình đành phải đưa bà về.
Cô con gái Vũ Thị Hoa đã cho mẹ dùng thử lọ cao lỏng chiết xuất từ thảo dược bí truyền An cung trúc hoàn. Điều thú vị, là dùng thuốc đến ngày thứ 2, chân tay bà động đậy và nhấc lên được một chút. Ngày thứ 5 thì bà bỗng mở mắt ra nhìn mọi người. Và 10 ngày sau thì bà nói được, co chân được. 20 ngày dùng thuốc thì bà Hoài ngồi dậy, tập đi, nói rõ ràng hơn.
Khoảng tháng rưỡi dùng thuốc đều đặn, ông Khánh đưa vợ đi bệnh viện Việt Tiệp kiểm tra, chiếu chụp, thì bác sĩ ngạc nhiên khi thấy vợ ông còn sống. Kết quả chiếu chụp, thấy não không còn tụ máu. Các vị trí mạch máu vỡ đã liền sẹo trên phim MRI.
Đợt đó, tôi tò mò, tìm về nhà bà Hoài, thấy bà đang tập đi ngoài sân, dù một tay còn co quắp.
Dùng thuốc vài tháng, sức khỏe bà Hoài ổn định, tuy nhiên, bà chưa thể trở thành người bình thường như trước lúc chưa bị tai biến. Sốt ruột, muốn hồi phục nhanh, theo lời chỉ dẫn, gia đình thử cho dùng thuốc đông của một bác sĩ công tác ở bệnh viện địa phương. Dùng thuốc khác, nên bà ngừng sử dụng An cung trúc hoàn.
Thế nhưng, một thời gian ngắn sau, huyết áp lên cao quá, bà Hoài lại đột quỵ tiếp lần hai. Gia đình đưa bà đi bệnh viện cấp cứu nhanh chóng. Bác sĩ tiên lượng khó qua khỏi.
Điều thú vị, là cô con gái Vũ Thị Hoa lại tìm đến với lọ An cung trúc hoàn và cho mẹ sử dụng lại. Và bà Dương Thị Hoài lại được cứu sống một cách thần kỳ.
Còn vô vàn những câu chuyện thú vị như thế nữa, mà tôi không thể kể hết được. Ngay cả người anh trai của lãnh đạo Sở Y tế Thái Nguyên, bị đột quỵ, cũng phải dựa vào mấy thứ thảo dược kỳ quái của bà Thanh mới giữ được tính mạng, thậm chí ông còn khỏe mạnh và minh mẫn hơn cả xưa.
Rồi mẩu chuyện về những người phụ nữ neo đơn, nghèo khó, nhiều lần định cắn lưỡi tự sát vì không muốn ảnh hưởng đến gia đình, gây tốn kém kinh tế, đã được cứu sống cũng đầy sự ly kỳ khó tin. Thậm chí, một quân nhân bị đột quỵ đến lần thứ 4, bao năm nằm liệt, được bà Thanh cho dùng cao lỏng thảo dược, giờ không những khỏe mạnh, mà đầu óc minh mẫn, lai láng, rồi tự dưng mỗi ngày làm một bài thơ, chép đầy cuốn sổ tay dày cộp. Ông bảo, cứ uống ngụm thảo dược, là cảm giác như máu trong người chảy mạnh, khí huyết lưu thông, mạch máu giãn ra, tinh thần sảng khoái, rồi nảy ra hứng làm thơ.
Ảnh: Vợ chồng bà Hoài, vợ chồng ông Nông Viết Chương, ông Nghi
trịnh tú trung và vợ 在 Jacelyn Tay - Trịnh Tú Trân - Facebook 的推薦與評價
Năm 2006, song song với việc đóng phim, trở thành Chuyên viên tư vấn sức khỏe - dinh dưỡng và lập công ty riêng lấy tên là Body Inc. Integrated Medicine. Không ... ... <看更多>
trịnh tú trung và vợ 在 Tiểu sử TRỊNH TÚ TRUNG || Từ cậu bé chào đời ngoài ý ... 的推薦與評價
tieusu #tieusudienvien #trinhtutrung Tiểu sử TRỊNH TÚ TRUNG || Từ cậu bé chào đời ngoài ý muốn đến thành tựu đáng ngưỡng mộ ở tuổi 36 Để có ... ... <看更多>